Ngày tạm biệt miền Nam lên đường tập kết ra Bắc, bà con, cô bác giao cho tôi (Ngô Thị Liễu) một nhiệm vụ, đơn giản mà rất thiêng liêng : “Có gặp Bác Hồ thì thưa giùm với Bác rằng bà con trong này ngày đêm trông Bác về thăm!” Tuy gật đầu lia lịa sẵn sàng nhận lời, nhưng tôi vẫn thầm nhủ rằng không dễ gì có được vinh dự ấy. Vậy mà tôi lại được gặp Bác vào cuối năm 1954, khi đoàn Tuồng Khu Năm được vào Phủ Chủ tịch diễn Tuồng chị Ngộ. Anh chị em trong đoàn ai cùng náo nức bồn chồn, nguyện mang hết sức mình diễn cho Trung ương xem. Đứng trên sân khấu, tôi lách nhẹ tấm màn nhung, nhìn ra qua kẽ hở: Bác Hồ! Đó, Bác ngồi đó! Bận quần áo nâu giản dị, ung dung thanh thản, hiền cách chi là hiền! Tôi tưởng như thủa nào mình đương đóng vai nường Xuân Hương mà gặp được tiên ông ban phép thần để có sức mạnh xua tan quân giặc. Rồi chẳng hiểu sao, tôi thấy rào rào trong tim mạch và nước mắt trào ra lúc nào tôi đâu có biết!
Số lần đọc: 2642
|
Tin liên quan
Quà Bác Hồ tặng các cháu(08.04.2011)
Câu chuyện xây hội trường(08.10.2010)
Bác Hồ trong lòng đồng bào Tây Bắc(08.08.2010)
Từ đôi dép đến chiếc xe ôtô(08.07.2010)
Bác có phải là vua đâu?(08.06.2010)
Chú còn trẻ, chú vào hầm trú ẩn trước đi(08.05.2010)
Thời gian quý báu lắm(08.05.2010)
Bát chè sẻ đôi(08.03.2010)
Không ai được vào đây(08.02.2010)
Câu chuyện về 3 chiếc ba lô(08.01.2010)
|